Con đường bên dưới không dễ đi. Hai người đi một lúc lâu mới thoát được ra khỏi đó đến được một nơi rộng rãi hơn.
An Phong Dương vươn tay xua đi thứ mùi mục nát vẫn quanh quẩn ở trước mặt mình, nhìn xung quanh nơi này: “Đây là chỗ nào?”
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Không biết, đi mau, chúng ta buộc phải tìm thấy Lạc Lạc trước khi cái tên Hàng Giả kia tìm được họ.”
Hàng Giả, cũng chính là bản sao của anh, Sở Ninh Dực rất vô trách nhiệm đặt cho nó một cái tên vô cùng đại chúng hóa là: Hàng Giả.
An Phong Dương gật đầu, lại nhịn không được trêu ghẹo một câu: “Cậu đang lo Em Đẹp Gái sẽ không nhận ra được đó là hàng giả hả?”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại lạnh lùng liếc An Phong Dương một cái nhưng không lên tiếng.
Dù sao, Sở tổng đúng là cũng hơi lo lắng về cô vợ ngốc nhà mình thật, nửa đêm nửa hôm chẳng lẽ lại đòi vạch áo con người ta ra chắc?
Vị trí này hẳn là gần chân núi, nhưng vì trước đó núi kim cương đã bị nổ nên đã xuất hiện nhiều thứ hơn trước, ví dụ như các hang động chẳng hạn.
Phía trước bỗng có một bóng người lướt qua, Sở Ninh Dực kéo An Phong Dương trốn qua một bên, dưới ánh trăng không xa xuất hiện một người đàn ông dáng người cao ngất, mặc một chiếc áo vest giống hệt Sở Ninh Dực, bên dưới là quần tây phẳng phiu.
Gã kia còn đang tìm kiếm thứ gì đó. Lúc gã quay đầu lại, An Phong Dương liền giật cả mình.
Anh yên lặng tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890628/chuong-2296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.