Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương đứng ở trước mặt mình, “Hỏi cậu một câu.”
An Phong Dương gật đầu.
“Nếu như tôi giết Mân Hinh, cậu sẽ...”
“Dừng dừng, tôi không muốn nghe giả thiết này.” Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, An Phong Dương đã ngắt lời anh. An Phong Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Ninh Dực liền biết anh đang nghiêm túc hỏi mình, “Tôi nghĩ tôi sẽ giết cậu đấy.”
An Phong Dương nghiêm túc nói.
Sở Ninh Dực gật đầu, không hề tức giận trước câu trả lời này.
An Phong Dương vẫn đứng đó nhìn anh, “Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì hả?”
Sở Ninh Dực hất cằm ý bảo anh nhìn ra bên ngoài cửa sắt, “Cậu có nhận ra không, người hầu ở đây toàn bộ đều là người câm điếc, kể cả đám thuộc hạ kia cũng chỉ lúc nào cần dùng đến mới được thả ra...”
An Phong Dương dừng lại một chút, nhìn theo phương hướng anh chỉ, trong đầu nghĩ mấy ngày nay, hành lang lúc nào cũng yên tĩnh, có thể nói là đến một bóng người cũng không có, những người có thể mở miệng mấy ngày qua ngoại trừ chú Hạng ra cũng chỉ có Băng Tuyết và Lawrence.
Mà mới đây không lâu, tất cả những người ở trong phòng đều chạy ra ngoài, mục đích là đi tìm người.
Cả cái căn cứ này đều là kẻ câm điếc cả, tay chân thủ hạ toàn bộ đều bị nhốt, lúc cần dùng đến mới được thả ra.
An Phong Dương đi quanh Sở Ninh Dực hai vòng, vuốt cằm suy nghĩ những gì anh vừa hỏi mình, “Ý của cậu là, nguyên nhân cái chết của Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890627/chuong-2295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.