Thủy An Lạc gật đầu, Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã tự mình chạy đến hang ổ của người ta rồi, chắc chắn không thể hành động được.
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đang định về với Thủy An Lạc thì Băng Tuyết bất thình lình xuất hiện. Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Kiều Nhã Nguyễn chỉ kịp kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình.
Thủy An Lạc lảo đảo một bước mới có thể ổn định lại cơ thể. Cô nhìn cô gái xinh đẹp nhưng lạnh lùng đang chặn đường mình.
“Chị Hai à, chắn đường rồi!" Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nhìn người trước mặt mình.
Thế nhưng Băng Tuyết không nhìn Kiều Nhã Nguyễn mà nhìn thẳng về phía Thủy An Lạc đứng phía sau: “Cô Long, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô!”
Cô Long cái em gái nhà cô!
Thủy An Lạc tức giận mắng một câu, hiện tại cô ghét cay ghét đắng cái chữ kia!
“Ông chủ của mấy người còn muốn gặp cả Nữ hoàng Anh cơ mà, sao cô không đi mà mời bà ấy đi?” Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy, đáng tiếc cô gái kia đã ngăn chặn đường về của hai người rồi.
“Nếu ông chủ muốn gặp thì tôi sẽ đi mời, còn giờ mời cô Long hãy đi theo chúng tôi!” Băng Tuyết nghiêm nghị nói.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đang ám chỉ với nhau rằng cô gái này đầu óc có vấn đề.
“Thật ngại quá, ông xã tôi có bảo không cho phép tôi nói chuyện với người lạ.” Thủy An Lạc cười ha hả, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cản đường mình.
“Anh Sở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890609/chuong-2277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.