Sau khi Thủy An Lạc ngủ lại rồi, Mân Hinh đến bên máy tính xem tình hình thì phát hiện đã mất tín hiệu của hai người kia.
Mân Hinh không tin nổi mà nhìn lại mấy lần, thế nhưng chấm đỏ đại diện cho họ vẫn không chịu xuất hiện trên màn hình.
“Mất tín hiệu rồi sao?” Mân Hinh khẽ nói. Cô nhịn không được mà gọi tên An Phong Dương nhưng âm thanh truyền lại chỉ có tiếng lè xè, không có ai trả lời lại cô cả.
Phong Phong vốn đang đứng bên giường trông Thủy An Lạc, nghe thấy động tĩnh bên phía Mân Hinh liền nhìn sang. Lúc này sắc mặt Mân Hinh u ám vô cùng, hai bàn tay bay nhanh trên bàn phím. Phong Phong bước qua, hỏi: “Làm sao thế?”
“Không tìm được họ nữa rồi!” Mân Hinh trả lời, cô đã rà quét gần hết hòn đảo này rồi.
Nhưng vẫn không thấy, hoàn toàn không thấy, không thấy hai người họ ở bất kỳ chỗ nào trên đảo.
Phong Phong hơi giật mình, đi qua nhìn màn hình máy tính của cô: “Có khi nào là vì họ đến chỗ nào không có tín hiệu không?”
Mân Hinh lắc đầu, cô cũng không biết chắc chắn, chỉ là luôn cảm thấy bất an!
Cảm giác bất an này vô cùng mãnh liệt!
“Chờ một lát đi, có lẽ một lát nữa là xuất hiện ngay thôi.” Phong Phong trầm giọng nói.
Mân Hinh khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, giờ cũng chỉ có thể như vậy được thôi.
Thế nhưng đợi nguyên một đêm, đến tận sáng vẫn không thấy tin tức của hai người kia.
Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890606/chuong-2274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.