Chương trước
Chương sau
An Phong Dương quay đầu nhìn về hướng ngón tay Sở Ninh Dực đang chỉ: “Hầm băng của công chúa Delia?”
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, ánh mắt lại càng thâm trầm hơn.
“Ầm ầm...”
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, xa xa có âm thanh gì đó truyền đến.
An Phong Dương khẽ chửi một câu, may được Sở Ninh Dực kéo tay lại ổn định cơ thể.
“Chuyện gì vậy? Động đất à?” Sau khi đứng vững, An Phong Dương lập tức nói.
“Truyền tới từ phía đài phun bên kia, qua xem thử đi.” Sở Ninh Dực nói rồi rút súng ra nắm chắc trong tay.
***
“A...!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Thủy An Lạc đang say rượu đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Con rồng kia đang giãy giụa, thế nhưng Thủy An Lạc thấy cái đuôi của nó đang bị cái gì đó đè nặng, cô chỉ có thể nhìn được vết máu ở mép vết thương, đau...
Đau đến thấu xương...
“Lạc Lạc! Em làm sao thế?” Mân Hinh vẫn luôn trông chừng Thủy An Lạc vội vàng bật đèn lên. Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong ở bên ngoài cũng chạy vội vào.
Mân Hinh đưa khăn tay qua, tự tay giúp Thủy An Lạc lau đi những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trên trán cô.
Kiều Nhã Nguyễn chạy tới bên giường rồi ôm lấy Thủy An Lạc, thân thể cô đang run rẩy kịch liệt.
“Đau quá...”
Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt một chút rồi mạnh mẽ đẩy Thủy An Lạc ra, sau đó kiểm tra thân thể của cô: “Mày bị đau ở đâu?”
Ánh mắt của Thủy An Lạc không có tiêu cự, thân thể cũng run lên như vì đau đớn.
Phong Phong nhíu mày. Anh bắt lấy mạch của Thủy An Lạc. Thế nhưng khi chạm được vào mạch của Thủy An Lạc rồi thì đột nhiên anh giơ tay lên rồi bổ một nhát xuống cổ của cô.
Mân Hinh kêu lên một tiếng sợ hãi. Kiều Nhã Nguyễn cũng quay đầu nhìn về phía anh.
“Là ác mộng, tâm mạch của cô ấy hiện đang rối loạn nên cảm giác duy nhất lúc này chính là đau đớn. Nếu không đánh ngất thì cô ấy sẽ tự khiến mình đau đến chết!”
Phong Phong lên tiếng giải thích.
Không bị thương nhưng do vẫn chưa tỉnh lại khỏi con ác mộng kia, cho nên nỗi đau trong mộng mới kéo dài đến hiện thực.
Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc đang ngã vào lòng Kiều Nhã Nguyễn, trên trán vẫn còn rịn mồ hôi.
“Con rồng kia xảy ra chuyện rồi sao?” Mân Hinh thấp giọng nói.
Phong Phong không lên tiếng. Ít nhất thì cho đến hiện tại, anh vẫn không thể thuyết phục được bản thân chuyện trên đời này có rồng tồn tại.
Ba người đang trố mắt nhìn nhau không biết làm sao thì đột nhiên Bánh Bao Đậu như bị mông du mà nhắm mắt đi đến. Bé con lắc lắc người bò lên giường, chui vào lòng Thủy An Lạc rồi đưa tay ôm lấy mẹ của mình, chẹp miệng một cái, nhưng rõ ràng là không hề tỉnh lại.
“Mộng du à?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Bánh Bao Đậu như vậy, không nhịn được phải lên tiếng.
Nhưng mà sau khi Bánh Bao Đậu bò vào lòng Thủy An Lạc thì cảm xúc của cô ổn định hơn trước rất nhiều, mồ hôi trên trán cũng không tiếp tục toát ra nữa.
***
Đảo Kim Cương, hầm băng.
Chú Hạng dẫn theo Băng Tuyết bước vào, có mấy tảng đá rơi xuống đất, nhưng cô gái đang nằm trên giường băng thì vẫn nằm im như trước.
Lawrence bước vào sau liền đi thẳng đến bên giường nhìn Công chúa Delia. Ông ta đặt tay lên một vị trí lạnh lẽo trên ngực Công chúa.
“Nhịp tim càng ngày càng yếu rồi.” Lawrence nói.
“Tại sao lại như vậy?” Chú Hạng tức giận nói: “Chẳng phải đã nói người Long Gia có thể bảo vệ tính mạng sao? Con rồng này đã quanh quẩn nhiều năm như vậy rồi, tim của cô ấy vẫn luôn đập cơ mà!”
Chân mày của Lawrence khẽ nhíu lại: “Hiện tại chỉ có thể nhanh chóng chuyển tim của cô ấy vào cơ thể của người cải tạo gen, nếu không...” Lawrence không nói tiếp.
Băng Tuyết lại lên tiếng: “Con rồng này là do ngài Lawrence bắt lại. Năm đó ông ấy cũng đã nói con rồng này có thể duy trì nhịp tim của Công chúa Delia cho đến khi nghiên cứu xong người cải tạo gen.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.