Sau bữa sáng, Thủy An Lạc còn đặc biệt trang điểm, mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ mà cô rất ít khi động tới, phối với chiếc quần legging đen, và đi đôi bốt đen lên tới tận đầu gối.
Lúc này cô cũng thả mái tóc thường buộc đuôi ngựa xuống, xoăn xõa ra phía sau lưng.
Mân Hinh đứng tựa vào thành cầu thang nhìn cô đi xuống, cảm thấy Thủy An Lạc xinh đẹp đến bất ngờ.
Thủy An Lạc cúi nhìn rồi xoa đầu con gái, nếu đã ra chiến trường, vậy cô cần phải ở trong trạng thái tốt nhất để đối mặt với kẻ thù chứ.
“Em đi đây.”
Mân Hinh gật đầu với cô, “Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị, để ý kỹ điện thoại nhé.”
Thủy An Lạc hít một hơi thật sau, gật đầu với cô rồi mới đi qua con gái rời khỏi nhà.
Tiểu Bảo Bối vốn đang ngồi chơi với em trai cả em gái trên sofa, nhưng khi thấy mẹ ra khỏi nhà, nhóc liền cảm thấy trong nhà có chuyện rồi. Ba không có nhà, trong vòng một đêm mẹ cũng thay đổi rất nhiều.
Nhưng không ai nói cho nhóc biết là chuyện gì đã xảy ra, vì nhóc vẫn còn nhỏ.
Thủy An Lạc nghĩ ra khỏi Thấm Tâm Viên thì chú Sở sẽ chờ sẵn cô ở bên ngoài, nhưng không ngờ người tới lại không phải là chú Sở.
Xe đỗ lại liền có một nữ lưu manh trượt cửa sổ xe xuống huýt sáo với cô.
“Người đẹp, lên xe đi.” Kiều Nhã Nguyễn tháo kính ra, cười trông không khác gì một tên lưu manh chính hiệu.
Thủy An Lạc trợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890588/chuong-2256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.