Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi từ sáng sớm, lúc đó lũ trẻ vẫn còn đang chìm trong cơn mộng mị.
Thủy An Lạc nghe tiếng trực thăng ngày càng xa, tâm trạng cũng dần trở nên nặng nề.
Mân Hinh đứng cạnh Thủy An Lạc, nhìn bầu trời tờ mờ sáng, ánh mắt lại càng u ám hơn.
Thủy An Lạc quay lại nhìn Mân Hinh đang rũ mắt đứng đó. Cô ôm lấy vai Mân Hinh, cố tỏ ra kiên cường nói: “Hé, cuối cùng cũng có cảm giác là vợ quân nhân rồi.”
Thủy An Lạc nửa cười nửa đùa khiến Mân Hinh bật cười. Cô ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, nhưng nụ cười này lại hơi miễn cưỡng.
Thủy An Lạc và Mân Hinh rời khỏi sân bay. Hai người chậm rãi đi trong cái sân lớn, như thể cứ đi từ từ như thế thì họ sẽ cảm thấy bớt lo sợ hơn.
Thủy An Lạc có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của Mân Hinh.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, chị nên tin tưởng vào các anh ấy.”
Vào lúc cả hai đang hoang mang lạc lõng thế này, buộc phải có một người đóng vai cứng rắn, thế nên người này chính là Thủy An Lạc.
Mân Hinh gật đầu cười với cô.
Lúc hai người thong thả đi về, Phong Phong cũng đã lái xe đi rồi.
“Đây là lần đầu tiên em thấy Phong Điên cần mẫn thế đấy.” Thủy An Lạc nhìn theo cái bóng xe bảnh chọe của Phong Phong, không nhịn được nói.
“An Thị và Sở Thị không thể một ngày không có chủ, vài ngày tới chắc anh ấy sẽ bận lắm.” Mân Hinh thở dài đáp lại, “Em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890586/chuong-2254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.