Vậy nên việc bảo Sở Ninh Dực đi tàu điện ngầm đúng là hành xác anh thật.
Sở Ninh Dực hừ một tiếng, hai đứa bé đã bò đến phía sau xe. Thủy An Lạc cũng ngồi ở băng sau. Sở Ninh Dực ngồi ở ghế phó lái, trên thế giời người có thể khiến Sở tổng chịu làm tài xế chỉ có người nào đó đang ngồi ở đằng sau thôi.
An Phong Dương lên xe, thắt dây an toàn rồi nói: “Lần gặp gỡ này thế nào?”
Thủy An Lạc ngồi ở giữa, hai đứa bé dựa vào chân cô, châu đầu với nhau nói gì đó. Thủy An Lạc đỡ lấy hai đứa rồi hơi nghiêng nghiêng đầu của mình, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ thì coi như thành công rồi!”
Còn kết quả thế nào thì cô không biết.
An Phong Dương gật đầu, tiếp tục lái xe.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ. Lúc này Tiểu Miên Miên vẫn còn rất vui vẻ. Tiểu Bảo Bối đã bỏ cuộc với bé cho nên Tiểu Miên Miên muốn làm gì thì làm! Hai nhà Sở - An nuôi một cô bé như vậy cũng chỉ là chuyện quá đơn giản.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn di động, không biết anh đang xem cái gì mà sắc mặt trở nên khó coi.
Thủy An Lạc nhịn không được vươn cổ nhìn, hình như là một nhân viên nào đó trong công ty nhắn tin cho anh, báo cáo giá cổ phiếu của công ty có xu thế tăng lên, nguyên nhân là vì cách đó không lâu có một người đăng một tấm ảnh Sở Ninh Dực ở tàu điện ngầm lên một diễn đàn đang đứng chờ mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890571/chuong-2239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.