Sở Ninh Dực đứng dậy, hai má của cô giáo đã hơi đỏ lên.
Tiểu Bảo Bối và Thủy An Lạc nhìn nhau, trong lòng cũng không nhịn được mà khinh thường cô giáo này.
“Xin chào mọi người, tôi là ba của Sở Lạc Ninh, Sở Ninh Dực!” Sở Ninh Dực cất tiếng, giọng nói trầm ấm của anh vang khắp phòng học.
Thủy An Lạc với Tiểu Bảo Bối đồng thời ngẩng đầu. Dường như hai người họ không ngờ rằng Sở Ninh Dực sẽ bằng lòng, dù sao thì tính tình của anh chưa bao giờ tốt như vậy.
Chỉ là mọi người chẳng ai để ý đến cái danh “ba của Sở Lạc Ninh” mà chỉ chú ý ba chứ cuối cùng - Sở Ninh Dực.
Hóa ra người này chính là Sở Ninh Dực.
“Trường học là nơi để học tập, mọi người đều làm cha mẹ nên có một số việc đừng đi suy đoán lung tung làm ảnh hưởng tới cái tốt của lũ trẻ! Người bên cạnh tôi là vợ của tôi - Thủy An Lạc, con trai tôi Sở Lạc Ninh! Còn những vấn đề như vợ bé, con ngoài giá thú thì tôi không muốn nghe lần thứ hai. Muốn dạy được một đứa trẻ ngoan thì trước hết phải quán triệt tư tưởng của mình trước đã.” Thanh âm của Sở Ninh Dực không chút gợn sóng, sau khi nói xong, anh cúi đầu nhìn con trai mình: “Không có việc gì nữa rồi thì chúng ta đi thôi!”
Tiểu Bảo Bối với Thủy An Lạc còn đang khiếp sợ, thì ra mấy chuyện vừa rồi anh đều nghe được, vậy nên việc anh đứng lên không phải là để phát biểu mà là để đính chính danh dự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890569/chuong-2237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.