Thế nhưng Thủy An Lạc chưa bao giờ nói việc này với Sở Ninh Dực. Anh chẳng bao giờ có hứng thú đối với mấy chuyện nhàm chán đó cả.
Lúc này thấy Sở Ninh Dực thì mọi người càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Có người thấy anh quen mặt, có người lại cảm thấy anh giống như ngôi sao nào đó, lại càng có người cảm thấy anh hẳn là công tử nhà giàu. Thủy An Lạc thật sự là tình nhân còn Tiểu Bảo Bối thật sự là con ngoài giá thú.
Chín giờ đúng, cô giáo ôm sách bước vào phòng học, lúc nhìn thấy Sở Ninh Dực thì cũng hơi sững sờ. Cô giáo này có quen Sở Ninh Dực bởi vì lúc Tiểu Bảo Bối đến xin học là do Sở Ninh Dực dẫn đến.
Cô giáo bước đến rồi ân cần chào hỏi: “Anh Sở tới rồi à, học kỳ này Sở Lạc Ninh đã có thể nhảy lớp đến học cùng các anh chị lớp ba rồi.”
Tiểu Bảo Bối vẫn giữ nụ cười trên môi, đôi mắt sáng lấp lánh, rõ ràng có vẻ vui mừng hơn cả trước đây.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhìn ba mình.
“Còn phải cảm ơn công dạy dỗ của cô giáo.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, thanh âm không lạnh không nóng.
Cô giáo có chút xấu hổ, bình thường đều là phụ huynh học sinh nịnh nọt cô, nhưng hiện tại cô cũng không có can đảm khiến Sở Ninh Dực phải lấy lòng mình.
Vậy nên cô giáo nhanh chóng quay về bục giảng, có cảm giác cũng vui vẻ hơn vài phần.
Thủy An Lạc kề tai thì thầm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890568/chuong-2236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.