Thủy An Lạc bối rối nhìn ông xã nhà mình, thật sự chỉ muốn nói chuyện này không liên quan gì tới cô hết.
Cố Minh Hạo thấy hai người thoáng thay đổi sắc mặt, biết rồi còn cố tình hỏi: “Sao thế? Món ăn không hợp khẩu vị hai người à?”
Sở Ninh Dực nhếch miệng cười lịch sự, “Không có.”
Thủy An Lạc cũng gật đầu, lẳng lặng cầm đũa lên.
Bữa cơm này đáng ra vốn là Thủy An Lạc làm chủ, nhưng vì thiếu mất một người nên cô không dẫn dắt nổi, thế nên trong cuộc chiến giữa những người đàn ông này thì Sở Ninh Dực lại là người dẫn dắt.
Trên bàn, Thủy An Lạc phụ trách ăn, Sở Ninh Dực và Cố Minh Hạo phụ trách nói chuyện.
Thủy An Lạc nhìn hai người đàn ông đang tỏ ra đạo mạo này chỉ có thể thầm khinh bỉ.
“Giờ chân của Sở tổng khỏi rồi, sau này có làm gì cũng tiện hơn nhiều nhỉ.” Cố Minh Hạo cố tình khỏi một cách đầy thâm ý.
Sở Ninh Dực gắp thức ăn cho Thủy An Lạc, lúc đặt đũa xuống cũng hơi khựng lại, sau đó liền tiếp lời: “Phải, lúc trước có làm gì Lạc Lạc cũng phải giúp tôi, giờ đứng dậy được rồi nên để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.” Sở Ninh Dực càng nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
Thủy An Lạc ngẩng đầu cười ngốc nghếch để giữ thể diện cho Sở Ninh Dực.
Cố Minh Hạo khẽ cúi đầu, che đi ánh mắt dị thường của mình, lại nói: “Phải đấy, dù sao thì cô nhóc này cũng chỉ là một cô gái, có rất nhiều chuyện không thể tự làm được, vẫn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890554/chuong-2222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.