Sở Ninh Dực không trả lời, Thủy An Lạc cũng không cần anh đáp lại. Đây là suy đoán của cô, hơn nữa chỉ một lát nữa sẽ có đáp án, cô cũng không việc gì phải vội.
Sở Ninh Dực đứng dậy, kéo Thủy An Lạc lên, “Đi thôi, xuống nhà hàng chờ.”
Thủy An Lạc cầm lấy áo khoác của mình, tiện thể cầm cho cả Sở Ninh Dực rồi đi ra ngoài.
Nhà hàng ở tầng hai, bên trong cũng có hệ thống sưởi, so với tiết trời giá rét bên ngoài thì trong này ấm áp như mùa xuân vậy.
Ngay giữa nhà hàng có một hòn non bộ khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên đầy sức sống.
Người đến ngắm tuyết cũng không nhiều lắm, dù sao giữa đông thế này mọi người vẫn thích ở trong phòng hơn, cho nên lúc này tuy đã đến bữa trưa nhưng bên trong nhà hàng cũng không có mấy người.
Thủy An Lạc gọi hai ly nước ấm, sau đó từ từ xem thực đơn. Bọn họ phải chờ Cố Minh Hạo mới có thể gọi món.
Nhân viên phục vụ khi bưng trà nước lên không kìm được nhìn Sở Ninh Dực nhiều hơn một chút. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len là đồ đôi với Thủy An Lạc, chiếc áo màu trắng duy nhất là Sở Ninh Dực có thể chấp nhận, bên dưới là quần tây màu đen. Cách ăn mặc như vậy khiến cho anh càng thêm chín chắn đầy hấp dẫn, đồng thời bớt đi vài phần lạnh lùng gai góc.
Thủy An Lạc tựa vào ghế ngồi, bình tĩnh nhìn nhân viên phục vụ.
Vợ người ta còn đang ở đây, có trắng trợn quá không hả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890552/chuong-2220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.