Sở Ninh Dực gối lên tay mình, không trả lời Thủy An Lạc. Từ trước đến giờ anh không can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, huống chi người kia còn là đồ đệ của mình.
“Chuyện về Triệu Dương Dương coi như đã xong hết rồi đúng không?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi.
Sở Ninh Dực nhìn cô, “Sao hôm nay em lại quan tâm đến chuyện của Sư Hạ Dương vậy?”
Thủy An Lạc chớp mắt, “Biết được chuyện này chẳng lẽ không phải nên hỏi kết quả hay sao?”
Cô nói rất đương nhiên, Sở Ninh Dực trái lại không còn gì để nói.
“Mà anh ấy, hôm nay em thấy anh mới kỳ lạ, không chỉ hay ngẩn người, ngay cả mấy câu hỏi của em anh cũng không chịu đựng được. Sở Ninh Dực, có phải anh chán em rồi đúng không?” Thủy An Lạc hung tợn nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực vươn tay day day trán mình, giữ lấy Bánh Bao Đậu đang vặn vẹo định xoay người lại, đắp kín chăn rồi mới nói: “Không đâu, đừng nghĩ linh tinh.”
Chẳng qua là vì chuyện của chú Hạng khiến tâm trạng anh không tốt mà thôi.
Không phải là vì thân phận của ông ta, mà là sợ cô bị tổn thương.
Dù sao, trên thế gian này, ngoại trừ Thủy An Lạc ra cũng chẳng có mấy người có thể ảnh hưởng đến anh, cũng chẳng có ai đáng để anh quan tâm cả.
Thủy An Lạc nhìn anh chăm chú, xác định không nhìn ra được gì mới nằm xuống ngủ.
“Không nói thì thôi, sau này anh có muốn nói em cũng không nghe đâu.” Thủy An Lạc trùm chăn lên đầu nói.
“Chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890550/chuong-2218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.