“Chán quá à, dạo này Cố Minh Hạo biết điều quá, căn bản không tìm ra lý do để gây sự.” Thủy An Lạc nằm sõng soài ra bàn nhìn Sở Ninh Dực, “Nếu không đi làm, em sợ mình sẽ không nhịn được mà đi kiếm chuyện Cố Minh Hạo mất.”
Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, tỏ ý hiểu rõ, ngẩng đầu nói: “Ý em là, anh khiến em thấy nhàm chán?”
Thủy An Lạc: “...”
Anh zai à, đừng tổ tái như vậy chứ, đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà.
“Nhưng đường đường một Chủ nhiệm khoa như em, cứ nghỉ mà vẫn ăn lương cũng không ổn cho lắm, đúng không?” Thủy An Lạc vờ vĩnh nói.
Mấu chốt là, tiền lương này cũng do ông xã mình trả.
“Cũng được, chờ chuyển nhà xong đã.” Sở Ninh Dực nói xong khép tài liệu trong tay lại, “Chuyện này anh sẽ nhanh chóng xử lý.”
Thủy An Lạc gật đầu, chuyển nhà cũng chỉ mất mấy ngày thôi.
Thủy An Lạc còn đang định nói gì đó, Bánh Bao Đậu đã cưỡi con xe nhỏ của mình cầm theo di động của Thủy An Lạc tới. Di động vẫn còn đang đổ chuông.
Thủy An Lạc nhìn màn hình điện thoại, sau đó nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Janis.”
Sở Ninh Dực gật đầu, ý bảo cô cứ nghe máy đi.
Thủy An Lạc bình tĩnh nhấn nút nghe. Janis có vẻ như cũng không để ý đến tâm trạng của cô, chỉ báo cho cô biết, hắn sắp tới thành phố A.
“Vậy hả, đi du lịch à?” Thủy An Lạc cất tiếng hỏi.
“Cứ coi là vậy đi, cũng không định ở lại lâu.” Janis cười nói, “Chắc đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890545/chuong-2213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.