Sở Ninh Dực cau mày, lúc này mà bị làm phiền thì đúng là không vui chút nào.
Thủy An Lạc chớp mắt, nhìn người đàn ông mặt đen xì kia, “Triệu Uyển Uyển ổn rồi chứ?”
Mặt Sở Ninh Dực càng khó coi hơn. Cô gái này bảo anh dừng lại chỉ để hỏi câu này thôi sao?
Thủy An Lạc cười khanh khách ôm lấy cổ anh làm nũng: “Em thật sự mệt lắm rồi, giờ vẫn còn đau đấy.”
Thủy An Lạc vừa mới nói vậy, Sở Ninh Dực lại càng muốn “thương” cô hơn, anh định thò tay vào váy ngủ của Thủy An Lạc, lại bị cô chặn lại.
Sở Ninh Dực nhướng mày, Thủy An Lạc liền rưng rưng nước mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng là đang nói: Tha cho em đi mà.
Sở Ninh Dực nhớ trước đây cô thường hay gửi cho anh mấy tấm ảnh meme, giờ trông cô chẳng khác gì con cún con trong mấy cái meme đó cả.
Sở Ninh Dực bế ngang cô lên, đi thẳng ra ngoài.
Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ anh, “Trẻ con ở cô nhi viện đều họ Triệu, em đang nghĩ, liệu Z có phải chữ cái đầu tiên của chữ Triệu không?”
(Trong tiếng Trung, họ Triệu đọc lại zhào)
Sở Ninh Dực nghe cô nói vậy, cúi xuống nhìn cô gái đang cau mày lại kia.
“Janis cũng là Z.” Sở Ninh Dực nhắc nhở
(Trong tiếng Trung, Janis đọc là zhān ní sī)
“Nhưng anh cũng nói rồi mà, Janis không thể là Boss cuối cùng được, thế thì Z là ai đây?” Thủy An Lạc lắc lắc chân, trong đầu bắt đầu thu thập những người có họ Triệu.
Nhưng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890510/chuong-2178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.