Thủy An Lạc chớp chớp mắt, cô định nói cái gì đó nữa nhưng Sở Ninh Dực liền quay đầu liếc nhìn cô một cái.
“Em câm miệng đi, kể từ bây giờ đến trước mười giờ sáng mai thì ngoan ngoãn ở yên trong nhà cho anh! Em dám bước ra khỏi nhà một bước thì anh sẽ cho em biết tay!” Sở Ninh Dực lườm cô cảnh cáo, lần trước là vì giữ chân Cố Minh Hạo nên mới khiến cô bị thương, chắc chắn anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.
Thủy An Lạc: “...”
Cô còn chưa kịp nói gì cơ mà, Sở tổng đang kích động cái gì vậy chứ?
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy bả vai của Thủy An Lạc: “Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ lo lắng của Sở tổng nhà mày kìa, sợ người khác không biết anh ấy yêu mày đến thế nào chắc.”
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, quẳng cho cô bạn thân của một ánh mắt tự đi mà hiểu, sau đó nhìn Sở Ninh Dực và An Phong Dương rời đi.
“Này, mày nói xem, lần nào cũng là hai người họ hành động chung với nhau, sao tao cứ có cảm giác việc hai người họ come - out là thật thế nhỉ?” Thủy An Lạc nhìn hai bóng lưng dần biến mất liền u oán nói.
Kiều Nhã Nguyễn gãi gãi cằm của mình, nghĩ ngợi một chút mới trả lời: “Tao đến đoàn làm phim đây, mày bế Tiểu Bất Điểm về đi.”
Thủy An Lạc gật đầu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cố Minh Hạo có một nhược điểm trí mạng, đó là tự phụ.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu tỏ vẻ đã biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890490/chuong-2158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.