Thân thể của Thủy An Lạc khẽ run lên, bày tỏ xin thứ cho kẻ bất tài như cô không thể nhận lời khen này của anh. Cô không muốn có một ngày phải trở thành đối thủ của Sở Ninh Dực đâu, kẻ chết chắc chắn là cô mất.
“Để mọi người nghĩ rằng Triệu Dương Dương đã cầm danh sách đi, thực chất bản danh sách đó vẫn để ở cô nhi viện, giả thuyết này rất chắc chắn.” Sở Ninh Dực xoa đầu Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc lăn thẳng vào lòng Sở Ninh Dực: “Vậy có phải anh sẽ đến cô nhi viện đúng không?”
“Càng nhanh càng tốt, ít nhất chúng ta phải tìm được danh sách trước khi két bảo hiểm bị mở ra!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc gật đầu, tựa vào lòng anh rồi nhắm mắt lại: “Anh nhớ lúc đi tìm phải gọi em đấy, em cũng muốn đi xem.”
Sở Ninh Dực: “...”
Anh đang tính đi một mình.
Lúc máy bay trực thăng hạ cánh xuống thành phố A đã là nửa đêm.
An Phong Dương lái xe tới đón bọn họ.
Ba đứa nhóc còn đang ngủ, may mà An Phong Dương lái xái xe lớn nhất qua đón.
Sau khi lên xe, An Phong Dương cho xe chạy rồi mới lên tiếng: “Đã tìm được Triệu Uyển Uyển, mười giờ trưa ngày mai bọn họ sẽ đến công ty bảo hiểm mở két. Tôi đã bảo Sư Hạ Dương chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai rồi.”
“Mười giờ sáng mai?” Sở Ninh Dực đang kéo lại ống tay áo đột nhiên dừng một chút: “Nhanh vậy sao?”
“Không sai, tôi nghĩ đám người kia không đợi nổi nữa rồi. Dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890489/chuong-2157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.