“Nhưng mà Lạc Lạc...”
“Mẹ, con biết, tuy con không rõ bí mật của Long gia là cái gì nhưng con có thể nắm chắc việc có thể khống chế được bản thân mình!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói: “Con có thể!”
Long Man Ngân nhìn con gái của mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Tính tình của con giống ba của con y như đúc, thôi được rồi.”
Thủy An Lạc hơi mím môi, cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý.
Dưới lầu, Sở Ninh Dực vừa ôm lấy Bánh Bao Đậu vừa vỗ nhẹ nhàng lên lưng của bé con.
Bánh Bao Đậu dẫu đang ngủ vẫn nhíu chặt mày, có vẻ như ngủ không được ngon lắm,
Lạc Vân ngồi đối diện Sở Ninh Dực, nhìn anh chăm sóc con mình.
“Có đôi khi tôi nghĩ cuộc sống bây giờ chẳng phải chính là cuộc sống mà cậu mong muốn sao? Vì cớ gì cứ phải tự làm khó chính mình?” Lạc Vân trầm giọng hỏi: “Cậu đã đứng ở độ cao bây giờ thì chỉ cần cậu thoát ly, đứng ngoài tất cả thế sự thì ai dám làm gì cậu, thậm chí cũng không dám chạm vào góc áo của cậu!”
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn Lạc Vân, anh nhịn không được mà duỗi thẳng cái đùi phải đang đau đớn: “Môi hở răng lạnh.”
“Nhưng cậu cũng không phải hàm răng, cũng chẳng cần phải có môi che chở.” Lạc Vân nói thẳng.
“Cũng giống như ba sao? Thoát ly hoàn toàn thế sự, chỉ hưởng thụ một vùng trời thanh tịnh của riêng mình?” Sở Ninh Dực nói, khóe miệng nhếch lên có vài phần mỉa mai.
Lạc Vân hơi biến sắc, rõ ràng ông đã có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890487/chuong-2155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.