Thủy An Lạc mím môi ngồi xuống mép giường.
“Đây là nhà của mẹ, không phải nhà của con!” Thủy An Lạc vừa kéo tay áo vừa nói.
Lời này hoàn toàn không có chút khách khí nào.
Hô hấp của Long Man Ngân có chút cứng lại, bà sửng sốt hồi lâu rồi mới từ từ thu tay về.
“Con vẫn đang trách mẹ rời bỏ ba con đúng không.” Long Man Ngân có chút bất đắc dĩ nói, sau đó cũng chậm rãi ngồi xuống bên giường.
Thủy An Lạc đưa lưng về phía Long Man Ngân. Cô cúi đầu nhéo nhéo ngón tay của mình, mũi vẫn sụt sịt.
“Không có!” Thủy An Lạc nói, thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì có thể nghe ra là cô đã nghiến răng để nói câu này.
“Lạc Lạc, mẹ thừa nhận mẹ không được kiên cường như con, kiên cường đến mức lúc này vẫn có thể kề vai sát cánh với Sở Ninh Dực, thậm chí còn bảo vệ đối phương bất cứ lúc nào thế này.” Long Man Ngân cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Nhưng mà Sở Ninh Dực chưa bao giờ lừa con, thế nhưng ba của con từ trước tới nay chưa bao giờ nói thật với mẹ cả. Tuy rằng mục đích của hai người họ giống nhau nhưng một người phụ nữ có thể có gan kề vai sát cánh, nhưng lại không có đủ rộng lượng để tha thứ cho sự dối lừa.”
Lời này Long Man Ngân chưa bao giờ nói với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc tiếp tục cúi đầu nhéo nhéo ngón tay của mình.
“Có phải con không cần người mẹ này nữa không? Nhà của mẹ cũng không phải nhà của con đúng không?” Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890486/chuong-2154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.