Sư Hạ Dương ngậm miệng lại không nói nữa.
“Nếu vợ cậu muốn em gái cô ấy sống tốt hơn, nên mới giao miếng ngọc băng vạn năm hơn trăm vạn kia của cậu cho người ta thì cũng dễ hiểu.” An Phong Dương nói rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Sư Hạ Dương, “Vậy thì vẫn đề lại vòng trở lại, cái két kia là chuyện quái gì chứ?”
“Nếu Triệu Uyển Uyển đã lấy được miếng ngọc, chỉ cần bán miếng ngọc đó đi thôi cũng đủ để cô ấy sống vô lo vô nghĩ cả đời rồi, vậy thì cái két kia sẽ tự động mất hiệu lực.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, “Nhưng nếu như Triệu Uyển Uyển tới thành phố A phát triển, bên mảng điện ảnh của Sở Thị vẫn luôn làm rất tốt, Triệu Uyển Uyển có phải là nhân tài hay không, cô ấy có thể nhìn ra được, dù sao thì...”
“Được rồi, được rồi, được rồi, bớt trưng cái vẻ mặt oán giận đó ra cho ông đây nhìn đi.” An Phong Dương cắt ngang lời Sư Hạ Dương vì anh biết anh ta lại nghĩ đến chuyện gì rồi. Triệu Dương Dương tốt xấu thế nào anh không phán xét. Tuy hiện tại, sự ăn năn hối lỗi của Triệu Dương Dương vẫn có điều kiện, ví dụ như an nguy của em gái cô ấy, nhưng suy cho cùng thì cũng đã giúp được họ một chuyện lớn rồi.
“Sư thúc, hiện tại việc gấp trước mắt không phải là đi tìm Triệu Uyển Uyển sao?” Sư Hạ Dương không nhịn được phải lên tiếng hỏi.
“Đúng, đúng, đúng, tìm người, tìm người, sư thúc già rồi, đúng là già rồi.” An Phong Dương xua tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890477/chuong-2145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.