Sở Ninh Dực quay đầu lại. Một người khác hiểu ý, bước tới trước mặt Triệu Phi Phi tiêm cho cô ta một mũi.
Triệu Phi Phi vốn sợ hãi, lại thấy thân thể không còn đau đớn như trước, có thể nhận ra người này đang tiêm thuốc giảm đau cho cô ta.
Sở Ninh Dực lại ngồi xuống, tiếp tục chơi đùa viên bi sắt trong tay, cho cô ta thời gian suy nghĩ và hồi phục.
Thuốc giảm đau có hiệu quả nhanh chóng, nhưng Báo Tuyết rõ ràng sẽ không để cô ta dễ chịu quá, bởi vì lượng thuốc không nhiều, cô ta vẫn còn đau, chỉ có điều là không dữ dội như trước mà thôi.
Triệu Phi Phi chật vật nép vào chiếc giường ướt sũng kéo chút hơn tàn mới tiếp tục nói: “Thời gian lâu dần, những bí mật của mọi người cũng ngày càng ít đi. Dương Dương lúc nào cũng tìm được, còn có thể chia sẻ cho tôi một vài bí mật. Cho nên, những đứa trẻ khác trong nhóm chúng tôi có rất nhiều đứa đã chết đói, chỉ còn lại tôi và Dương Dương. Mạng của tôi là cho Dương Dương ban cho, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi những gì thuộc về cô ấy.”
Triệu Phi Phi nói, thở gấp, khóe miệng đã có tơ máu tràn ra.
“Huấn luyện năng lực quan sát cho các cô, năng lực cơ bản nhất để trở thành gián điệp.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Đúng vậy, nơi đó căn bản không phải là một cô nhi viện, nơi đó là một căn cứ giết người. Những đứa trẻ không nghe lời sẽ bị giết chết. Những đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890469/chuong-2137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.