“Dương Dương chưa từng nói cho tôi nghe về cô, nếu như quan hệ của hai người thực sự tốt đẹp đến vậy.” Sư Hạ Dương nói rất thản nhiên, nhưng cơ thể Triệu Phi Phi rõ ràng lại run lên.
“Nhưng đây không phải là lý do để cô làm điều ác. Tôi vẫn phải báo chuyện này lên trên, còn xử lý như thế nào, đó là việc của tòa án.” Sư Hạ Dương nói xong, phất tay ý bảo cô ra ngoài.
Triệu Phi Phi cười ha hả, trong tiếng cười xen lẫn cả đau thương vô tận.
“Quả nhiên, đàn ông thằng nào cũng giống nhau.” Triệu Phi Phi châm chọc.
Sư Hạ Dương quay lưng lại với cô ta, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trong tay mình, chỉ có điều miếng ngọc bội này, thực sự quá gai mắt.
“Dương Dương vì anh mà từ bỏ cơ hội được sống, còn anh thì sao? Từ đầu đến cuối chưa từng cho cô ấy một danh phận.” Triệu Phi Phi tuyên bố, giọng nói của cô ta lạnh lẽo đến chói tai, “Anh không xứng với cô ấy, từ trước đến giờ đều không xứng.” Triệu Phi Phi nói rồi giận dữ bỏ đi.
Cơ thể Sư Hạ Dương khẽ run rẩy, rất khó phát hiện ra, miếng ngọc bội trong lòng bàn tay nóng rẫy, nóng đến bỏng cả lòng bàn tay và các đầu ngón tay anh ta.
[Triệu Dương Dương bước vào những tháng cuối của thai kỳ đã đến mức độ chỉ có thể nằm trên giường.
Ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ rất đẹp. Cô dựa người vào gối đầu, lơ đễnh nhìn ánh sáng ngoài kia.
Cái bụng mang thai bảy tháng của cô, trong mắt người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890458/chuong-2126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.