Bánh Bao Rau ngủ còn đỡ, chỉ là chân mày của nhóc cũng nhíu lại.
“Tiểu Bảo Bối đâu rồi?”
“Đang ôm vợ nó rồi.” Sở Ninh Dực nằm xuống giường, nói thẳng thừng.
Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng à, ngài cứ thẳng thắn như vậy có thật sự tốt không?
Đáng tiếc, Sở tổng thực sự cảm thấy như vậy rất tốt, quả nhiên là cực kỳ tốt.
Thủy An Lạc ôm con gái rồi từ từ nhắm mắt lại. Trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm thấy Sở Ninh Dực bôi bôi cái gì đó lên chân của mình, lành lạnh mát mát rất thoải mái.
Ý thức của cô chậm rãi tan ra, cho tới khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Ván cờ đánh với ông trời lần này, Sở Ninh Dực thắng được một nước, thế nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có một nước mà thôi.
Trời sáng, tầng hai mươi hai cứ như thể chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì.
Gian phòng bên cạnh đã được sửa sang, nhà cửa gần như đã về lại dáng vẻ lúc trước.
Bánh Bao Đậu vừa tỉnh dậy liền trông thấy mẹ mình, miệng nhỏ cong lên, cười tít mắt lại gọi: “Mẹ!”
Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình: “Dậy đi, ra xem ai đang làm đồ ăn sáng bên ngoài kìa?”
Bánh Bao Đậu ồ một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, sau đó lắc lư chạy ra ngoài.
“Bà Vu...” Bánh Bao Đậu bất ngờ hét lên, sau đó hai cái chân ngắn ngủn cuống cuồng chạy tới, hai cái tay bé xíu ôm chặt lấy chân của thím Vu.
“Ôi chao cô chủ nhỏ của tôi, để bà nhìn xem nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890435/chuong-2103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.