Sở Ninh Dực tiếp tục xả nước, thử độ ấm.
Trước đó, Thủy An Lạc không ở trong nhà cho nên chắc chắn không biết chuyện tia tử ngoại. Nếu như cô biết trong nhà này từng có người chết, chắc lại làm loạn lên với anh mất.
“Em đang nói chuyện với anh đấy!” Thủy An Lạc nhíu mày kêu lên, rõ ràng người này chẳng hề tôn trọng cô chút nào cả, thật quá đáng.
Sở Ninh Dực nhướng mày, quay lại nhìn cô gái đang giận dỗi kia.
“Sau đó thì sao, tự biến bản thân thành cái bộ dạng chết tiệt này, để nói với anh câu này sao?”
Thủy An Lạc: “...”
“Rốt cuộc là anh muốn giận đến lúc nào nữa?” Thủy An Lạc buồn bực nói.
Sở Ninh Dực xả nước xong thì đứng dậy đi qua, sau đó chống hai tay lên bàn đá: “Em làm bất cứ chuyện gì có khả năng gây nguy hiểm cho bản thân em, anh đều sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”
Sở Ninh Dực nói một cách nghiêm túc, cứ như thể anh chắc chắn sẽ làm như vậy.
Thủy An Lạc ôm lấy cổ của anh, nhìn anh bằng vẻ bất đắc dĩ: “Anh thế này là đang làm khó em đấy, chuyện này vốn không phải là hoàn cảnh an toàn mà.”
Sở Ninh Dực hơi dừng lại, anh không nói gì mà chỉ ôm lấy cô, đặt chân của cô lên ghế rồi tắm cho cô, nhưng vẫn không hé răng nói bất cứ lời nào.
Suốt quá trình tắm rửa, Thủy An Lạc có cảm giác như đang phải chịu cực hình vậy.
Lẽ nào mấy lời cô vừa nói lại khiến Sở tổng vĩ đại kích động rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890434/chuong-2102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.