Cố Minh Hạo cầm cốc nước lên, mắt lại hướng về phía điện thoại của mình, hắn uể oải nói, “Tại sao?”
Thủy An Lạc cười, nụ cười vẻ bất đắc dĩ: “Vì anh ấy sẽ cảm thấy nơi này đang đả kích lòng tự tôn của anh ấy, là cái tự tôn của đám đàn ông các anh đấy.”
Cố Minh Hạo gật đầu tỏ ý hiểu được, “Cái này đúng là rất quan trọng.”
Trong màn đêm đen, gió lạnh thổi vào cửa sổ, tiến vào căn phòng nóng nực.
Thủy An Lạc lại nhìn điện thoại của hắn, “Hình như bận lắm à?”
“Không có gì, chỉ là tự dưng nhớ đến một tình tiết thôi, chuyện kể về một con hồ ly được người thợ săn bảo vệ, có một ngày, người thợ săn luôn bảo vệ nó lại muốn cướp mất một con chuột trong tay một người thợ săn khác, rồi lại để con hồ ly kia ở nhà.” Cố Minh Hạo vừa kể vừa nhìn Thủy An Lạc.
Tay Thủy An Lạc hơi siết lại, nhưng cô vẫn không hề biến sắc.
“Thế hả, vậy chắc là con hồ ly được người thợ săn kia bảo vệ rất tốt.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói, nỗi bất an trong lòng lại như một lỗ hổng bị người ta cho nổ tung, khiến cô càng lúc càng thấy bất an hơn.
Cố Minh Hạo khẽ cười, nhưng nụ cười dưới đáy mắt lại xen lẫn sự sâu thẳm khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, “Người thợ săn kia cảm thấy mình làm rất tốt, hắn tưởng rằng hắn đi rồi sẽ không bị thợ săn khác biết được, nhưng, người thợ săn khác kia đã biết mất rồi, đã thể còn đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890425/chuong-2093.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.