Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe kia.
Câu này thật ra cũng không sai, nếu so Thủy gia với Sở gia thì Thủy gia chỉ có thể nói là một gia đình có kinh tế bậc trung mà thôi.
Dù gì thì Sở gia cũng là buôn bán tầm cỡ quốc tế, còn Thủy gia lại chỉ làm ăn trong thành phố A, chỉ vậy thôi vốn đã có khác biệt về bản chất rồi.
Nếu so kỹ ra, thu nhập một năm của Viễn Tường vẫn không bằng được khoản thu nhập một tháng hay thậm chí là nửa tháng của Sở gia nữa.
Vậy nên nếu nói là môn đăng hộ đối thì đúng là có hơi khiên cưỡng thật.
“Anh chẳng biết tán gẫu gì cả, nhưng cũng chịu thôi, ba tôi vẫn có cách để trèo cao nhà người ta mà.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.
Cố Minh Hạo nghe thấy vậy liền siết chặt vô lăng, “Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là Sở Ninh Dực cũng lại thích cậu.”
“Anh cứ nói chuyện như vậy thì chẳng có gì hay nữa hết.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Tôi thì làm sao chứ, tìm đâu ra được một cô gái đáng yêu như tôi hả?”
Cố Minh Hạo bật cười lớn, lại chăm chú nhìn con đường trước mặt.
Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo nói chuyện với nhau suốt dọc dường cho đến khi đến khu vực của trường tiểu học. Còn Mân Hinh lúc này vẫn đang đi tới đi lui trong nhà, cả bên phía Thủy An Lạc lẫn bên phía Sở Ninh Dực đều chưa có tin tức gì cả.
Mân Hinh ngẩng lên, hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890424/chuong-2092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.