Sau bữa trưa là giờ nghỉ trưa của đám nhóc. Bánh Bao Đậu ngủ dưới phòng ngủ chính, Tiểu Miên Miên đi theo Tiểu Bảo Bối, hoàn toàn không cần Thủy An Lạc bận tâm tới, Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm cãi nhau đến tận trưa, giờ cũng đã ngủ trong phòng của Bánh Bao Rau rồi.
Thủy An Lạc đi kiểm tra từng đứa một, xác định không có đứa nào đá chăn mới đứng dậy đi xuống lầu, Bánh Bao Đậu nằm bó gối một mình ngủ say sưa.
Thủy An Lạc nhìn con gái, trong nháy mắt cảm thấy mình đã già rồi, hình như cả hai đứa con trai đều không cần cô lo lắng nữa, nhưng con gái của cô còn chưa có người quan tâm đến, khiến cho người làm mẹ như cô lại thấy hơi sốt ruột.
Rồi cô không nhịn được mà tự cười bản thân. Chắc cô là bà mẹ cởi mở nhất thiên hạ này mất, ai lại đi nóng lòng muốn con gái có bạn trai như vậy chứ?
Thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút, Thủy An Lạc nghĩ, kim giây, kim phút, kim giờ có thể di chuyển nhanh hơn được không.
Ngày mùa đông thường hay tối nhanh, mới hơn năm giờ, bên ngoài trời đã bắt đầu được phủ một tấm màn đen mỏng, trái tim Thủy An Lạc giật thót liên hồi, chỉ chực vọt lên.
Mân Hinh vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào hai chấm đỏ. Cả ngày hôm nay, đến cả tư thế của cô cũng không thay đổi, cho đến khi chấm đỏ kia bắt đầu chuyển động, Mân Hinh hơi nhắm mắt, cặp mắt nhức nhối cả một ngày cuối cùng cũng tuôn ra nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890422/chuong-2090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.