Bánh Bao Rau từ đầu đến cuối vẫn ngồi một mình trong góc chơi sudoku, khi gặp chỗ nào khó sẽ hỏi anh trai, hầu như đều rất yên tĩnh.
Tiểu Bất Điểm tỏ ra không vui, tên nhóc này không biết chơi à?
Tiểu Bất Điểm từ từ đi tới, Bánh Bao Rau chỉ liếc một cái, không thèm để ý đến sự tiếp cận của cô bé.
Tiểu Bất Điểm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, có hơi khinh bỉ nói: “Cậu cứ lạc loài như thế thảo nào không được ai thích, ba mẹ nuôi nhất định là không thích cậu.”
Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cô bé một cái, cũng không nói gì.
Tiểu Bất Điểm tiếp tục nói: “Có đúng không hả, đúng không hả, ba mẹ nuôi không thích cậu đúng không?”
Bánh Bao Rau tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô nhóc thêm cái nữa, xoay đó quay người lại, vẫn không thèm để ý đến cô bé.
“Này, sao cậu lại như thế hả, không biết thế nào gọi là ga lăng à?” Tiểu Bất Điểm biết rõ lần nào cũng chỉ có kết quả như vậy nhưng lần nào cũng thích chạy qua trêu chọc Bánh Bao Rau.
“Không biết.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nhả ra hai chữ, tiếp tục tính số.
Tiểu Bất Điểm: “...”
Oa, cậu ta không đi theo lẽ thường, giờ mình biết đáp lại thế nào đây?
“Tránh ra đi, đừng có quấy rầy tôi đọc sách.” Bánh Bao Rau lại tiếp tục mở miệng.
Tiểu Bất Điểm giật lấy quyển sách của bé, “Sao cậu lại đáng ghét thế quá vậy?”
Bánh Bao Rau ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ cáu kỉnh.
Tiểu Bất Điểm không sợ hãi một chút nào, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890421/chuong-2089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.