Trong phòng làm việc của Kiều gia, Phong Phong đã thua mười ván liên tục.
“Thua khổ ghê nhỉ!” Ba Kiều đột nhiên lên tiếng.
Phong Phong chỉ cười không nói, chuyện này hiểu là được rồi.
“Mẹ của con bé chỉ xót con thôi, cậu đừng để bụng quá làm gì.” Ba Kiều vừa nới vừa sắp lại một bàn cờ mới.
“Không đâu ạ, dì làm như vậy cháu cũng hiểu mà, năm đó là do cháu quá khốn nạn.” Phong Phong nói rồi giúp ba vợ sắp cờ.
“Nhã Nhã đã được chú với mẹ nó cưng chiều từ nhỏ, từ khi học tiểu học cho đến khi học cao hơn con bé vẫn luôn học ngoại trú, cho nên đến bây giờ vẫn chẳng biết làm gì.”
“Tốt lắm ạ, trong nhà cũng chẳng có việc gì cần cô ấy đụng tay cả.” Phong Phong càng nói càng tỏ ra khiêm tốn. Anh không nói là tự mình làm nhưng ba vợ vẫn có thể hiểu được đó thôi, thời buổi này nói một nửa là được rồi, nói nhiều không cần thiết.
Tất nhiên là ba Kiều nghe hiểu, cậu con rể này của ông rất thông minh.
“Chuyện hôn lễ thì chắc bà ấy sẽ còn làm khó cậu nhiều đấy.” Ba Kiều bất đắc dĩ nói.
“Không sao ạ, làm khó dễ vẫn tốt hơn là không để ý mà, chú nói xem phải không?” Phong Phong mỉm cười nói.
Ba Kiều hơi sửng sốt, thế nhưng sau đó lại bật cười thật to: “Ha ha ha, đúng là vậy thật.”
Ngồi bên ngoài nghe được tiếng cười trong thư phòng, mẹ Kiều không vui, nói: “Mấy lời hoa hòe hoa sói đúng là không ít.”
Kiều Nhã Nguyễn nhìn mẹ của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890411/chuong-2079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.