Chương trước
Chương sau
Phong Phong hừ một tiếng, bỏ lại cho cô một bóng lưng thờ ơ không lạnh không nhạt, về nhà tiếp tục thu dọn chiếc tủ lạnh và cái nhà bếp được xưng là tai họa kia của mình.
Thủy An Lạc lặng lặng cầm điện thoại chụp một tấm ảnh cảnh Phong Phong đang quỳ xuống thu dọn tủ lạnh, sau đó biến mất dạng.
[Tôi Là Áo Bông Của Mẹ: Cao thủ toàn năng của nhà, Ảnh đế vạn năng ban ngày có thể lo việc nhà, tối đến có thể làm ấm giường, chậc chậc chậc, không thể bỏ qua phúc lợi này được.]
Thủy An Lạc up trạng thái lên weibo, tiện thể còn kèm theo một tấm hình phân giải cao nữa.
“A, em phát hiện ra rồi, vì bán chuyện đời tư của Ảnh đế nên giờ lượng theo dõi weibo của em đang tăng vù vù này.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, sau đó ném điện thoại lên bàn, vui vẻ vào bếp.
Sở Ninh Dực vừa ngồi trên ghế xem tài liệu, vừa thờ ơ đáp: “Bán chuyện đời tư của anh, weibo của em có thể tăng trăm vạn lượng theo dõi trong phút chốc luôn đấy.”
Thủy An Lạc thò đầu ra khỏi bếp, nhìn người đàn ông vẫn đang tập trung xem tài liệu kia: “Mơ đi! Anh là của em độc quyền, còn lâu mới cho người khác xem.”
Sở Ninh Dực ngẩng lên, Thủy An Lạc đã rụt cổ lại làm cơm tiếp rồi.
Sở Ninh Dực khẽ mỉm cười, là của riêng độc quyền, mấy chữ này hoàn hảo đã khiến tâm trạng đang phiền muộn của Sở Ninh Dực vui lên.
Thủy An Lạc vừa vào bếp, điện thoại trên bàn lại liên tục kêu, thông báo weibo không ngừng dừng lại. Sở Ninh Dực với tay lấy điện thoại tới, mở ra liền phát hiện trong một phút đồng hồ mà lượt chia sẻ đã lên tới hàng nghìn, người đầu tiên chia sẻ là George, nếu không thì không thể bỗng chốc có nhiều lượt chia sẻ như thế được.
Lượng theo dõi weibo của Thủy An Lạc cũng tăng đột biến. Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, bỏ tài liệu xuống nghịch điện thoại của Thủy An Lạc.
“Liệu có phải lời kêu gọi của anh ta lớn lắm đúng không?” Giọng của Thủy An Lạc từ trong bếp truyền ra.
Sở Ninh Dực nhàn nhạt ừ một tiếng, nghịch một lúc liền đứng dậy đi vào nhà tắm.
Thủy An Lạc vừa mới cắt dưa chuột xong, lúc này đang ngậm một nửa quả đi ra ngoài, vừa ăn vừa nhìn Sở Ning Dực đi vào nhà tắm, tiện thể lấy luôn điện thoại của mình lên xem, “Em nói anh nghe...” Thủy An Lạc còn chưa nói hết, bình luận và lượng theo dõi hiện lên trên màn hình đã tăng đột biến, cô bỗng tức giận: “Sở Ninh Dực, anh làm cái gì thế hả?”
[George: Người đàn ông vừa dẹp, vừa đóng phim hay, còn biết chăm sóc gia đình, quả nhiên là sự lựa chọn hàng đầu cho các em gái.]
[Tiểu Ma Quái: A a a a a a, thật, là thật à? Quản lý của nam thần cũng chia sẻ rồi này, chẳng lẽ chủ weibo kia chính là... A, đừng mà, tim nát tan rồi.]
[Tôi Là Vợ Nhỏ Của Phong Ảnh Đế: Không phải chứ, đây là weibo của bà xã Phong Phong à? Tôi vừa mới theo dõi cô ấy xong, tôi muốn hủy theo dõi.]
...
[Thái Tử Vương Gia Là Một Đôi: Đậu đậu đậu, Không phải vừa rồi vẫn là Tôi Là Áo Bông Nhỏ Của Mẹ đấy sao? Sao giờ Tên lại đổi thành Sở phu nhân rồi?]
[Phong Ảnh Đế Yêu Tôi Nhất: Ha ha ha ha ha ha, hóa ra là Sở phu nhân hả? Tôi là fan của Sở phu nhân đó, nhớ up nhiều ảnh nam thần cho chúng tôi nhé.]
...
[Thái Tử Công Vương Gia Thụ: A a a a a a, hủy theo dõi, hủy theo dõi. Sở phu nhân gì gì đó là đáng ghét nhất đấy, trừ khi Sở Phu nhân để lộ tin tức hằng ngày của Thái Tử Gia cho chúng ta coi.]
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nhìn đống bình luận vẫn tăng vùn vụt, hừ lạnh trong lòng: Cho các người xem Ảnh đế đã là không tồi rồi, thế mà còn dáng tơ tưởng tới Sở tổng nhà tôi á, nằm mơ đi.
Có điều tên weibo của cô là cái quái gì vậy? Cô dùng weibo mười năm nay rồi, lượng theo dõi lúc nào cũng chỉ tầm khoảng 250 người, tên thì lúc nào cũng là Tôi Là Áo Bông Nhỏ Của Mẹ, giờ lượng theo dõi tăng, sao tên cũng đổi nữa vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.