Mắt Thủy An Lạc lập tức sáng như sao nhìn ông xã nhà mình, quả nhiên không có chuyện gì mà ông xã của cô không nghĩ ra.
Cố Minh Hạo cũng hơi giật mình: “Sở tổng đúng là chuẩn bị chu đáo.”
Sở Ninh Dực mỉm cười, lại bảo Thủy An Lạc đẩy anh đi vào.
“Thế nhưng anh quen người ở đây sao? Còn nói là đi thăm người quen nữa?” Thủy An Lạc hỏi.
“Cái này thì phải đi hỏi trợ lý, không biết cậu ta nói kiểu gì mà lại trùng hợp như vậy, vừa hay ở đây có một người họ Kê, cậu ta có nhớ.” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói, khóe mắt liếc thấy sắc mặt khẽ biến của Cố Minh Hạo.
“Kê? Ai họ Kê?”
Sở Ninh Dực nhún vai: “Anh chịu, nghe không rõ, không biết là Quý hay Kê* nữa.”
* Trong tiếng trung, hai chữ Quý và Kê có cách đọc tương tự nhau.
Cố Minh Hạo vào theo, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Bài trí bên trong khác xa với lúc nó còn là trường tiểu học, nhân viên công tác đưa bọn họ tới phòng của bà lão họ Kê, trùng hợp làm sao lại đúng là phòng học hồi năm lớp hai của Thủy An Lạc, cô bèn nhìn trước ngó sau.
“Này, có cảm giác nơi này hơi quen không, năm lớp hai chúng ta học ở đây thì phải?” Thủy An Lạc quay đầu nhìn người đàn ông đút hai tay trong túi quần, nói.
Cố Minh Hạo nhìn quanh bốn phía: “Hình như có hơi giống, nhưng qua nhiều năm rồi nên cũng không nhớ rõ nữa.” Cố Minh Hạo nói thật.
Thủy An Lạc vạch đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890371/chuong-2039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.