Thủy An Lạc cúi đầu nhìn hành được thái sợi dưới tay của Sở Ninh Dực thì xác nhận một lần nữa rằng, kỹ thuật xắt rau của anh Sở còn cao thâm hơn cả ba của anh.
“Nhưng tại sao?” Thủy An Lạc tiếp tục đưa gừng cho Sở Ninh Dực để anh xắt sợi.
“Anh cũng không biết, thế nên ngày mai chúng ta mới cần nhanh chân đến xem cái viện dưỡng lão đó có cái gì.”
“Được rồi, để mai em bảo anh ta, kỳ thực trường tiểu học mới cũng không chuyển đi đâu xa, nói là chuyển qua phía Nam nhưng thực chất chỉ cách một dãy phố thôi, từ tòa nhà phía bắc đổi sang tòa nhà phía nam.” Thủy An Lạc thấy anh đã ướp cá xong liền lấy nồi cơm điện ra để nấu cháo gạo rang.
Sở Ninh Dực ướp cả, sau đó bắt đầu xào rau: “Có thời gian thì anh với em đi đến trường tiểu học, còn ngày mai cứ tới viện dưỡng lão trước, nhất định trong đấy sẽ có cái gì đó.”
“Có thể có cái gì chứ? Bọn em cũng chỉ học tiểu học ở đó thôi mà.” Thủy An Lạc nói.
Sở Ninh Dực dường như đang muốn nói gì đó, thế nhưng anh nghĩ một hồi lại thôi.
“Em không hiểu.” Cuối cùng, Sở Ninh Dực quăng ra một câu trả lời như vậy. Đây gọi là em không hiểu đấy~
Thủy An Lạc bĩu môi rồi bước qua, ôm lấy anh: “Quả thực em chẳng hiểu nổi cái thế giới biến thái của bọn anh!”
“Em nói ai biến thái hả?” Sở Ninh Dực khẽ cười.
“Anh nói xem, người ta có lỗi gì với anh hả?” Thủy An Lạc tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890367/chuong-2035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.