Sở Ninh Dực cố gắng ngồi dậy rồi tựa lưng vào ghế, nhìn cô gái đang cố gắng để không bật khóc.
Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, cố ép nước mắt quay ngược trở lại, sau đó cô mới nhìn về phía anh, khom lưng cởi quần ngủ ra để lộ cái chân xanh tím.
“Thế nào, biết rồi? Nhìn thấy rồi? Đau lòng rồi? Lại bắt đầu mượn cái cớ đau lòng để sắp xếp cuộc đời em? Lại bắt đầu nói hối hận rồi?” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu lên, nước mắt vẫn không nhịn nổi: “Sở Ninh Dực! Con mẹ nó, Sở Ninh Dực, giờ anh nói hối hận thế sao hồi đó anh còn làm vậy hả? Bây giờ anh giả vờ tốt bụng cái gì, em sống cuộc đời thế nào là do anh quyết định đấy à? Em còn không hối hận thì anh dựa vào đâu mà hối hận?”
“Lạc Lạc...”
“Đừng có đụng vào em!” Thủy An Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng rồi lùi về sau một bước.
Cánh tay của Sở Ninh Dực treo ở không trung rất lâu cũng không thu lại.
“Sở Ninh Dực! Có phải trong lòng anh thì em chính là một người như vậy, một người không chịu nổi tủi nhục, không chịu được đau khổ, cho nên anh mới không nỡ đến mức hối hận khi biến em thành cái dạng này không?” Thủy An Lạc tự giễu cười cười.
“Không phải...” Sở Ninh Dực nghẹn giọng thốt lên, thế nhưng anh không thể nói ra một câu trọn vẹn, anh chỉ là yêu cô đến mức không nỡ để cô ở bên mình chịu tội thôi.
“Em biết, trong lòng anh thì em chỉ là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890330/chuong-1998.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.