Sở Ninh Dực vẫn thản nhiên như cũ, anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay đang run lên vì tức giận của Thủy An Lạc, sau đó kéo cô ngồi xuống.
“Ngài Smith, chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nếu không có chứng cứ thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện ngài tội phỉ báng. Nếu ngài có chứng cứ thì cũng có thể kiện tôi tội phỉ báng!”
“Sở tổng, ngài đừng nên tự tin quá như vậy.” James nói rồi vỗ tay, trong mắt ánh lên một tia sáng.
Thím Ngô từ phía sau bước ra, bộ dạng khúm na khúm núm.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn máy ghi âm trong tay bà ta, nhưng lại không phải là cái trước đó.
“Thủy An Lạc! Đây là người giúp việc ở nhà cô! Bà ta đã thấy cô đánh tôi, không bằng để bà ta nói rõ ràng ngay trước mặt mọi người đi!” Thủy An Kiều đắc ý nói.
Thủy An Lạc dùng một tay chống đầu mình. Cô nhìn thím Ngô run lẩy bẩy mở máy ghi âm ra.
[”Chị là chị của em, là chị của em mà!”
“Là cô đã hại tôi, là cô với Sở Ninh Dực đã hại tôi!”
“Thủy An Kiều, nếu như cô biết thân biết phận không đi dụ dỗ Sở Ninh Dực thì sao tôi có thể lợi dụng cô được hả?”]
Trong máy ghi âm chỉ có ba câu như vậy.
Thủy An Lạc không thể không công nhận rằng bản ghi âm này xử lý rất tốt.
“Chắc Sở tổng cũng không lạ gì giọng nói này đâu nhỉ!” James đắc ý nói, câu vừa rồi chính là câu mà Thủy An Lạc đã thừa nhận.
Sở Ninh Dực gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890278/chuong-1946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.