“Thủy An Lạc! Mày...”
“Làm sao, mới sáng sớm ngày hôm qua cô kéo lê một thân toàn vết thương đến trước cửa nhà tôi xin tôi cứu mạng cô. Thế nhưng bây giờ lại đang định nói những vết thương này là do tôi đánh cô sao?” Thủy An Lạc lập tức chặn lời của cô ta, tiên hạ thủ vi cường mà ra tay trước.
Thủy An Kiều bỗng trở nên khiếp sợ, cô...
“Thủy An Kiều, từ năm sáu tuổi đến năm hai mươi mốt tuổi, tôi đã bị cô hãm hại vu oan suốt mười lăm năm. Thỏ con nóng giận cũng sẽ biết cắn người! Bây giờ cô đã được gả vào chỗ tốt thì cứ sống yên bình qua ngày không được sao? Vì cớ gì vẫn muốn chạy tới hại tôi? Mẹ cô không còn nữa, giờ cô lại kéo thêm một ngài Smith tới để cùng hãm hại tôi sao? Tại sao cô lại hận tôi đến thế hả?” Thủy An Lạc vừa nói vừa nắm lấy tay của Thủy An Kiều, giọng nói còn mang theo cả sự thống thiết.
James siết chặt hai bàn tay lại, rõ ràng hắn ta không ngờ rằng quyền chủ động bị cướp đi nhanh như thế.
Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, chờ những người bên ngoài tiến đến.
“Ngài Smith, khán giả xem kịch vui còn chưa đến à?” Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên rồi nhàn nhạt nói.
James lập tức ngẩng đầu dậy: “Sở tổng quả nhiên là danh bất hư truyền!” Hắn ta có cảm giác Sở Ninh Dực đã biết chuyện này từ lâu rồi, thế nhưng anh biết được bao nhiều thì hắn lại không rõ lắm.
Các phóng viên xông vào rất nhanh, phóng viên đã được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890277/chuong-1945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.