Mân Hinh mỉm cười, cúi đầu không lên tiếng.
An Phong Dương vẫn hờ hững, cũng không nhìn ra được gì.
Hạ Lăng tỉnh bơ nhìn bọn họ, như thể đang chờ câu trả lời từ họ.
Bầu không khí trong phong khách bỗng trở nên quỷ dị, cuối cùng mẹ An vẫn là người lên tiếng trước.
“Công ty của Phong Dương ở gần bên đó, hơn nữa Miên Miên còn phải đi học, cuối tuần mới có thể về thăm hai ông bà già này. Mân Hinh chăm sóc hai cha con nó, cũng khiến cô yên tâm hơn nhiều.” Mẹ Phong bế cháu gái ngồi lên đùi, rồi lại lấy đồ ăn vặt cho bé.
“Mẹ chồng có tư tưởng tiến bộ như cô giờ không còn nhiều đâu ạ.” Hạ Lăng nói rồi cầm cốc nước lên, như thể đang che giấu điều gì đó.
“Phải, thế mới nói là tôi có phúc, có được một người mẹ chồng như vậy.” Mân Hinh mỉm cười nói, rồi lại nhận lấy quả chuối đã được An Phong Dương bóc vỏ cho.
Hạ Lăng đặt cốc nước xuống, sau khi đứng dậy lại nói, “Nếu như anh An với chị dâu đã về rồi, vậy cháu xin phép về trước đây ạ.”
“Cháu không ở lại ăn cơm đã à?” Mẹ An vội vàng đứng lên nói.
“Thôi ạ, cháu ra ngoài ăn linh tinh gì đó cũng được ạ.” Hạ Lăng nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Cơm sắp xong cả rồi, sao có thể ra ngoài ăn linh tinh được...”
“Mẹ.” An Phong Dương đứng dậy, kéo tay mẹ lại, rồi lại nhìn Hạ Lăng. Con nhóc này lợi dụng em gái anh, giờ lại lợi dụng mẹ anh, khiến anh nhìn mà bực cả mình.
Mẹ An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890263/chuong-1931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.