Đám thủ hạ đều sững sờ, ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc.
“Cô nhóc kia, tôi đã trở về rồi đây, nhưng em lại lấy người khác, mà kẻ đó lại là Sở Ninh Dực.” Hắn gằn từng chữ nói, có điều giọng nói chất đầy sự lạnh lẽo.
Hắn đến thành phố A này với hai mục đích, một là Sở Ninh Dực, một là Thủy An Lạc.
Đáng tiếc, hai mục đích đó giờ lại biến thành một.
“An Lạc, nếu tôi xuất hiện, liệu em có còn nhận ra tôi không?” Người đàn ông thấp giọng nói, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng.
Tiếng gõ bàn phím trong phòng rất lớn, gần như nuốt hết tiếng lẩm bẩm của hắn.
Người bên cạnh nghe điện thoại, cúp máy rồi mới nhìn về phía người đàn ông kia: “An Phong Dương và Mân Hinh ra khỏi nhà rồi, hình như đến nhà cha mẹ của An Phong Dương, chúng ta có nên...”
“Có An Phong Dương theo cùng, cậu thò mặt ra để chịu chết à?” Người đàn ông kia cười nhạt nói, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng đầu lên.
Người nọ dừng lại một chút, cẩn thận lui về sau một bước, không dám nói tiếp nữa.
***
An Phong Dương lái xe, ánh mắt vẫn tập trung vào chiếc xe đằng sau, chiếc xe đó chỉ theo đuôi, không có hành động nào khác.
Mân Hinh ngồi ở ghế sau ôm con gái, không phải là không thấy.
“Đám này đúng là dai như đỉa.” Mân Hinh thản nhiên nói.
“Bây giờ bọn chúng vẫn chưa dám ra tay đâu, dù sao trước sinh nhật Sở Đại, bọn chúng cũng không dám đánh rắn động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890262/chuong-1930.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.