Sư Hạ Dương liếc mắt qua, hai người kia lập tức ngậm miệng, thế nhưng cái gì nên nói thì cũng nói cả rồi, người ở bên kia cũng đã nghe thấy.
Quả thực Triệu Uyển Uyển có nghe thấy, thế nên nhịp tim của cô bây giờ lại đập nhanh hơn nữa rồi.
“Anh đang bận, tôi không quấy rầy anh nữa! Dù sao cũng cảm ơn anh, còn nữa, ngày kia tôi muốn mời anh bữa cơm!” Triệu Uyển Uyển nói xong lập tức cúp máy.
Sư Hạ Dương nhìn di động đã tắt ngúm trong tay, chân mày khẽ nhíu.
“Lão đại, chúng tôi sắp có chị dâu rồi đấy à!” Hổ lên tiếng trêu ghẹo.
Sư Hạ Dương đặt di động xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn mấy người đang ở trước mặt mình: “Mấy người các cậu đều rảnh rỗi lắm đúng không? Hằng ngày chạy việt dã mười kilomet, không về kịp giờ cơm tối thì đừng có ăn cơm!”
Đám người cười đùa bỏ chạy, với cái tin tức động trời thế này thì mười kilomet có là cái đinh gì, mỗi ngày chạy mười kilomet thì bọn họ vẫn cam tâm tình nguyện đấy.
Sư Hạ Dương nhìn đám cấp dưới của mình chạy đi rồi lại cúi đầu nhìn di động. Cô mời anh ta ăn bữa cơm trong khi chưa có sự đồng ý của anh ta sao?
Hơn nữa với tình hình trước mắt của cô thì sợ rằng mời anh ăn một bữa cơm cũng lên cơm đau tim mất.
Vậy nên tốt nhất là ngày kia anh không đi thì hơn.
Kiều Nhã Nguyễn với Triệu Phi Phi cùng nhau chịu phạt. Cô ta chạy ngay bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn: “Này, xem ra thủ trưởng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890248/chuong-1916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.