Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Sư Hạ Dương, thế nhưng lúc này anh ta lại đi vắng.
“Thủ trưởng của mấy người đâu rồi?” Kiều Nhã Nguyễn thấy phòng làm việc trống hoác liền hỏi.
“Đi đón Tiểu Niệm Niệm rồi. Dạo gần đây toàn nhờ cô Triệu chăm sóc Tiểu Niệm Niệm.” Lính canh gác nói rồi nháy mắt một cái đầy thâm ý với Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức ôm lấy cánh tay của lính canh đó rồi nhỏ giọng nói: “Nói như vậy là có hy vọng sao?”
“Có hy vọng hay không còn phải xem thủ trưởng thế nào đã. Nhưng tôi cảm thấy cô Triệu kia thật lòng thích Tiểu Niệm Niệm nhà chúng ta đấy. Cô ấy chăm sóc con bé phải nói là y như con ruột. Tôi đi đón con bé mà con bé còn chẳng muốn về cơ.”
Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn có chút tính toán, cô vỗ vai cậu lính gác: “Được rồi, thế là có hy vọng đấy, nếu thủ trưởng của các cậu về thì nói với tôi một tiếng.”
Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xoay người định rời đi, thế nhưng cô vừa mới quay đầu lại thì bất ngờ trông thấy Hạ Chương Phong đang đi tới.
“Sao hôm nay Đội trưởng Hạ lại tới đây thế này?” Kiều Nhã Nguyễn cười hỏi, trước đây muốn vô tình gặp anh ta thế này rất khó.
“Có việc.” Hạ Chương Phong thốt ra hai chữ rồi lướt qua Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, đúng là lạnh lùng thật.
Kiều Nhã Nguyễn quay về, Triệu Phi Phi đang tập chống đẩy, trông thấy cô thì đứng dậy: “Chẳng phải nói đi tìm lão đại cơ mà? Sao về nhanh thế?”
“Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890240/chuong-1908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.