Bàn tay đang bị nắm lấy của Sở Ninh Dực dần dần ấm lên, cuối cùng trở nên nóng rực.
Nhiều năm như vậy, giữa bọn họ từng xảy ra rất nhiều vấn đề, rất nhiều chuyện đối với cô mà nói thì là những chuyện cực kỳ nguy hiểm. Thế nhưng lần nào cũng là cô nắm lấy tay anh, cợt nhả với anh, khiến anh không nỡ đuổi cô đi.
Nhưng lần này thì ngay cả chính bản thân anh cũng không thể nắm chắc được.
“Em rất thông minh.” Sở Ninh Dực kề trán của mình sát vào trán của Thủy An Lạc, rồi nhẹ nhàng cắn một cái lên môi cô.
Lần này cô không cợt nhả với anh mà chọn thái độ nghiêm túc thế này để nói, chính là vì cô biết lần này khác với những lần trước. Những chuyện xảy ra từ trước tới nay đều không phải những chuyện nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn nổi, anh nắm chắc được cho nên sẽ không đuổi cô đi.
Thủy An Lạc cười ha hả: “Anh đồng ý với em rồi đấy nhé! Ai không giữ lời sẽ là chó con!” Thủy An Lạc nói rồi nhảy xuống khỏi chân anh, sau đó chạy ra bên ngoài.
Cô rời đi khiến Sở Ninh Dực bỗng cảm thấy hơi mất mát, thế nhưng lại vì chút khôn vặt nho nhỏ của cô mà bật cười.
Thủy An Lạc chạy ra ngoài rồi quay đầu dán sát người lên cửa mà nhìn người đàn ông đang cười nhẹ trong phòng: “Nam từ hán đại trượng phu, không được nuốt lời đâu nha~”
Sở Ninh Dực cầm bút lên rồi làm một động tác định ném qua. Thủy An Lạc lập tức hét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890238/chuong-1906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.