“Đúng rồi, trước đây tôi có nghe nói, cô có ba đứa nhỏ phải không, còn là long phượng thai nữa?” Cố Tiểu An mỉm cười, nói: “Không như tôi, muốn có đứa con gái, kết quả cả hai đứa đều là con trai.”
Nghĩ đến cô con gái nhà mình, Thủy An Lạc thật sự rất muốn nói, cô muốn không, tôi tặng cô nhé?
“Cô Sở...”
“Cứ gọi tên tôi là được rồi, tôi là Thủy An Lạc.” Thủy An Lạc vội nói. Cô không muốn cứ mở miệng ra là bị gọi là “Cô Sở” này nọ, kỳ quặc chết đi được.
“Ha ha ha, cũng phải, tôi là Cố Tiểu An, cô có thể gọi tôi là Tiểu An, vậy tôi gọi cô là Lạc Lạc có được không?” Cố Tiểu An nói rồi liền đặt con lên giường cho nhóc chơi.
Thủy An Lạc gật đầu, thấy Cố Tiểu An ra hiệu liền ngồi xuống.
“Trước đây tôi từng xem tin tức về cô, cũng xôn xao phết đấy.” Cố Tiểu An nhìn Thủy An Lạc nói.
Tin tức về cô?
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, ngẫm kỹ lại, tin về cô chắc là tin về ba năm trước nhỉ.
“Ác long hả? Tin nói tôi là yêu quái ấy?” Nghĩ kỹ thì hình như cũng chỉ có tin đó là xôn xao dư luận thôi.
“Ha ha, phải, lúc ấy tôi còn đùa với Lăng Phong là, giới tin tức của thành phố A này nên được chỉnh đón lại rồi, bản lĩnh mượn gió bẻ măng ngày càng ghê gớm.”
Cố Tiểu An cười nói.
Thủy An Lạc hơi sững ra, “Sau đó truyền thông im ắng cả một thời gian dài, là các người làm à?”
Tuy nói là khoảng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890228/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.