Thủy An Lạc xuống xe, cách đó không xa có một đứa bé vừa chập chững biết đi đang chơi cùng với một con chó ngao Tây Tạng to bự, nhưng nhóc cũng không hề sợ hãi.
Bên cạnh bé trai không có người, vì chỉ mới chập chững biết đi nên nhìn nhóc cứ như đấu vật, một tay tóm lấy đuôi con chó ngao. Chú chó kia cũng rất hiền, cứ để mặc cho nhóc nắm như thế.
Chú Sở đỡ Sở Ninh Dực xuống xe còn Thủy An Lạc thì vội giữ chắc xe lăn, “Con chó ngao kia cũng có chút giống với Hắc Long nhà mình.”
“Nó là Thanh Loan, là chó mà Lăng Phong nuôi.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời, bên cạnh có một âm thanh thanh thoát, dễ nghe truyền ra.
Thủy An Lạc ngẩng lên, là một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi, chắc cao xấp xỉ Thủy An Lạc, khoảng hơn một mét bảy, đang mặc một bộ đồ ở nhà màu lam nhạt, mái tóc đẹp được buộc lại đơn giản, tóm lại là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
“Lăng Phong nói có khách tới, bảo tôi ra đón, mọi người mau vào đi.” Vợ của Sở Lăng Phong là Cố Tiểu An cười nói.
Thủy An Lạc nghĩ, đây còn làm một người phụ nữ rất dịu dàng nữa.
“Khoai Tây, con đừng chơi nữa.” Cố Tiểu An quay lại nhìn đứa bé vừa mới bị ngã, nhíu mày gọi, “Thật ngại quá, tôi xin phép đi bế thằng bé lại đã.”
Lúc Thủy An Lạc vừa nghe thấy tên đứa nhỏ, lập tức đánh bay luôn hai từ “dịu dàng” kia.
Người có thể gọi con trai mình là Khoai Tây thì đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890227/chuong-1895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.