“Anh được bổ mắt?”
Một câu nói nhẹ bẫng này cứ thế phun ra từ giữa hai phiến môi mỏng của Sở Ninh Dực.
Cánh tay đang chống đầu của Thủy An Lạc lập tức trượt một cái, đầu đập thẳng xuống chăn.
Má, cô bật lại câu này bằng cách nào bây giờ?
Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên: “Một người đàn ông lại đẹp giống con gái như anh thì có gì mà đắc ý chứ hả?”
“Anh rất đắc ý!” Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc dứt khoát lăn một vòng rồi đưa lưng về phía Sở Ninh Dực: “Em muốn đi ngủ rồi!”
Bị đả kích quá mạnh mẽ khiến trái tim nhỏ bé của cô tan nát cả rồi.
“Ngủ nổi không? Tán gẫu với bản thiếu gia một chút đi.” Sở Ninh Dực khẽ cười.
“Không muốn! Anh cũng đâu có khen em!” Thủy An Lạc hừ hừ, vẫn đưa lưng về phía anh.
Thủy An Lạc như vậy rất trẻ con, đôi khi lại khiến Sở Ninh Dực cảm thấy cứ như anh nuôi những bốn đứa trẻ vậy.
Thế nhưng anh lại thích vợ ngốc nhà mình như thế này. Chỉ có trước mặt anh, Thủy An Lạc mới lộ ra tính trẻ con như vậy thôi.
Sở Ninh Dực giơ tay lên, Thủy An Lạc dường như đã biết trước mà tránh về một bên, tuy rằng cánh tay của Sở Ninh Dực dài thế nhưng cũng không với tới cô.
“Bà xã, anh muốn vào phòng vệ sinh.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.
“Anh gạt người, còn lâu em mới tin anh!” Thủy An Lạc tiếp tục hầm hừ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890201/chuong-1869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.