Phong Phong liếc mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn một cái liền biết ngay cô đang nghĩ gì, thấy vậy anh liền nắm lấy tay cô.
“Em sợ gì chứ! Anh không gật đầu đồng ý chuyện đó thì họ cũng đâu thể nói được gì!” Phong Phong trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt liếc anh một cái, rồi vẫn nghĩ chuyện của mình.
Lúc hai người họ đến An gia thì cùng lắm mới chỉ mười một rưỡi.
Phong Phong dừng xe, sau đó đi vào cùng với Kiều Nhã Nguyễn, vừa mới tới cửa mẹ An đã ra nghênh đón.
“Mẹ nghe tiếng đỗ xe thôi là biết hai đứa đến rồi, mau vào đi!” Mẹ An vui vẻ nói.
Cả Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đều thấy rõ sự vui sướng của bà, mà chính sự vui sướng này lại khiến cảm giác chán ghét Hạ Lăng của hai người họ tăng lên.
Quả nhiên, người đang ngồi trong phòng khách không phải ai khác mà chính là Hạ Lăng. Cô ta cười nói khéo léo, đang trò chuyện với ba An, trông đúng là ngoan ngoãn hiền thục.
“Hôm nay lúc gặp con bé ở cửa, mẹ thật sự tưởng rằng Kỳ Nhu nhà mình đã về rồi ấy.” Mẹ An kích động nói.
Hạ Lăng đứng dậy, mỉm cười nói: “Phong Ảnh đế, cô Kiều, lại gặp nhau rồi.”
Kiều Nhã Nguyễn vẫn tỏ ra rất thản nhiên, lẳng lặng nhìn cô ta làm trò.
Bởi vì đây là nhà họ An, cho nên bọn họ cũng chẳng thể làm gì khiến ba mẹ An không vui, vậy nên cũng chỉ chào hỏi qua loa.
“Phong Phong! Con xem, có phải cô bé này giống Kỳ Nhu như đúc không!” Mẹ An kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890194/chuong-1862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.