Thủy An Lạc dừng lại một chút, không trả lời.
Trước giờ ba mẹ Kiều đều không thích Phong Phong.
Nhất là khi, năm ấy vì muốn Phong Phong cứu ba Kiều, thậm chí Kiều Nhã Nguyễn còn quỳ cả gối để cầu xin anh.
Mặc dù cuối cùng Phong Phong vẫn cứu ba Kiều, thế nhưng con gái bị người ta đối xử như vậy thì Thủy An Lạc nghĩ cô có thể hiểu được lý do tại sao ba mẹ của Kiều Nhã Nguyễn lại như vậy.
Phong Phong quen đường quen nẻo chạy đến nhà của Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn vẫn khoanh tay trước ngực nhìn anh.
“Anh chắc chứ?” Còn cô thì quả thật không dám đâu.
Phong Phong nghiêm túc gật đầu, kỳ thực mới nghĩ đến thôi anh cũng đủ thấy sợ rồi. Dù sao thì mấy năm nay bố mẹ vợ cũng đâu có ưa gì anh đâu.
“Vậy anh cứ đi đi.” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát nói.
Phong Phong: “...”
Phong Phong đen mặt nhìn Kiều Nhã Nguyễn, đó là ba mẹ em hay ba mẹ anh hả?
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi: “Em nói thật đấy, lần này quay về chắc chắn ba mẹ cũng sẽ đuổi cả em đi luôn! Anh vội vàng gì chứ? Đợi mấy chuyện rắc rối gần đây giải quyết xong xuôi rồi mang theo cả Tiểu Bất Điểm đến nữa, lúc đó hai chúng ta cũng không đến nỗi bị đuổi ra ngoài!”
Phong Phong cân nhắc một hồi, đúng là anh có chút nóng vội thật, hiện giờ có quá nhiều chuyện rắc rối cho nên đến gặp ba mẹ vợ lúc này cũng không phải là thời điểm tốt.
Phong Phong còn đang định nói gì đó thì di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890193/chuong-1861.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.