Thủy An Lạc chớp mắt, nhớ tới chuyện chiều hôm trước.
Nhưng ba cô không cho cô nói, giờ Sở Ninh Dực tự muốn tìm ông, nên chắc cô cũng có thể nói được rồi nhỉ.
Thủy An Lạc đẩy anh đến bên giường, cố định lại xe lăn, sau đó mới lấy điện thoại ra, “Hôm trước ba em có tới đây tìm anh, nhưng anh uống say nên ba cũng không ở lại lâu.
“Sao em không nói?”Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Ba không cho em nói.” Thủy An Lạc đáp lại, lúc này điện thoại đã được gọi đi, nhưng bên kia lại là cảnh vệ bắt máy, “Ba tôi không ở đó à, vậy được, khi nào ông ấy về cậu bảo ông ấy gọi lại cho tôi nhé.”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc dập điện thoại.
Anh hơi đưa tay lên sờ chóp mũi mình. Ba vợ đại nhân tìm anh làm gì nhỉ?
Thủy An Lạc đặt điện thoại lên bàn, sau đó đi vào nhà tắm, lúc đi tới cửa vẫn quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, “Có muốn đi vệ sinh không? Phục vụ miễn phí nè.”
Cái dáng vẻ ngứa da này đúng là khiến người ta muốn bóp chết.
***
Trong căn biệt thự ngoài ngoại ô, tiếng gõ bàn phím không ngừng truyền ra.
Tại phòng làm việc, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế. Mấy người phía sau đang gõ bàn phím hết công suất.
Người đàn ông đó đứng quay lưng lại với bọn họ cho nên không có ai nhìn thấy mặt.
“Hôm nay tôi đã gặp Sở Ninh Dực, anh ta rất ổn, có vẻ như không hề bị ảnh hưởng chút nào, hay là chúng ta thử lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890191/chuong-1859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.