“Đi thôi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rồi ra hiệu cho Thủy An Lạc có thể đi được rồi.
Yêu nghiệt, chắc chắn tên này là yêu nghiệt.
Nếu hôm qua anh ấy không thể thoát ra được, vậy chẳng phải tên yêu nghiệt này sẽ bị hủy hoại mất sao?
“Lại đang thầm mắng anh đấy hả?” Sở Ninh Dực không ngoảnh lại, nhưng trong giọng nói xen lẫn ý cười không thể phớt lờ.
“Nào dám, đang khen anh mà.” Thủy An Lạc cười tủm tỉm đáp lại, sau đó với tay ấn mở thang máy, lúc đợi thang máy cô lại nhìn Sở Ninh Dực: “Anh biết thím Vu có quan hệt với Công chúa Delia à?”
“Đoán thế.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh đoán tùy tiện thật đấy, còn nói như thật nữa chứ.
“Có điều không đúng một trăm cũng phải đúng tới tám chín mươi phần trăm rồi.” Sở Ninh Dực lại nói thêm một câu.
Thủy An Lạc đẩy thẳng anh vào thang máy, một tay đè lên nút giữ mở cửa, thấy hai đứa nhỏ đi vào rồi cô mới thả tay ra.
Hầu như những chuyện mà Sở Ninh Dực đã nói đến thế thì cũng chắc như đinh đóng cột luôn rồi.
“Nói vậy có nghĩa là, Phong Phong vẫn còn chuyện nhà của anh ấy, và cũng không hề liên quan gì tới chuyện của anh hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Cũng không phải là không liên quan, có điều trước mắt vẫn chưa có liên quan nhiều thôi, nhưng kẻ đứng đằng sau, e là chỉ có một.” Sở Ninh Dực nói xong quay lại nhìn Thủy An Lạc, “Không phải là em không muốn biết chuyện này à?”
Ớ...
Thủy An Lạc nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890190/chuong-1858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.