Thủy An Lạc chạy về nhà liền quăng luôn túi xách lên ghế rồi chạy thẳng vào phòng ngủ.
Hiếm khi Sở Ninh Dực mới uống say, hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy anh uống say.
“Anh Xinh Trai! Có chuyện gì vậy?” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy tới bên giường nhìn Sở Ninh Dực, vừa tới nơi liền trông thấy vết thương trên tay anh.
“Mẹ, con xin lỗi!” Bánh Bao Rau nói rồi òa một tiếng khóc nấc lên.
Thủy An Lạc ngồi xuống cạnh giường rồi ôm lấy Bánh Bao Rau đang khóc lớn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Thím Ngô nói do Bánh Bao Rau đụng vào bàn nên cái cốc trên bàn rơi xuống đất! Sở Đại không muốn để thằng nhóc này bị thương cho nên tự lật xe lăn luôn.” An Phong Dương giải thích: “Có điều bây giờ không sao nữa rồi, chỉ uống say thôi.”
Thủy An Lạc nghe An Phong Dương nói xong liền vội vàng lật quần áo của Bánh Bao Rau ra, cánh tay của Bánh Bao Rau tím một mảng lớn, ngay cả trên cái bụng nhỏ cũng tím xanh một mảng.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy!” Thủy An Lạc nói rồi bế nhóc ra ngoài tìm hòm thuốc.
An Phong Dương day day trán của mình rồi đi theo: “Ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng lo lắng quá.”
Nói không lo lắng thì là giả, con là con của cô, chồng cũng là của cô, làm sao Thủy An Lạc có thể không đau lòng cho được.
Thủy An Lạc giúp Bánh Bao Rau bôi thuốc, vừa bôi vừa hôn lên đầu nhóc: “Đừng khóc, không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890172/chuong-1840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.