Thím Ngô đi ra rồi nắm lấy cánh tay của Bánh Bao Rau: “Cậu chủ về phòng đi! Thiếu gia không muốn cậu nhìn thấy đâu!”
Không có một người ba nào lại muốn để con cái trông thấy cảnh bản thân thảm hại thế này cả.
Bánh Bao Rau bị thím Ngô kéo vào phòng nhưng vẫn ngoái đầu nhìn lại, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi.
Sở Ninh Dực cúi đầu, hai bàn tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Thím Ngô an ủi được Bánh Bao Rau và Bánh Bao Đậu xong liền xuống lầu. Bà đưa tay đỡ lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Thiếu gia.”
“Đi ra ngoài!!!” Sở Ninh Dực bỗng gắt lên, giọng nói cực lạnh lùng.
Thím Ngô sửng sốt, Sở Ninh Dực lại tiếp tục gào lên: “Cút ra ngoài!!!”
Thím Ngô hoảng sợ, không dám chần chừ nữa vội vàng chạy ra ngoài.
Sở Ninh Dực là người kiêu ngạo đến cỡ nào thì cả thành phố A này đều biết, làm sao anh có thể đế người khác trông thấy bộ dạng của anh lúc này được?
Thím Ngô đi ra ngoài rồi ảo não trốn trong hành lang, sau đó lấy di động của mình ra.
Tại căn nhà cách vách, Mân Hinh đang uống nước thì trông thấy hình ảnh trong video. Cô lập tức vẫy tay gọi An Phong Dương đang đi từ trên lầu xuống: “Thím Ngô...”
An Phong Dương nhìn vào thì thấy thím Ngô đang trốn trong góc phòng mà lén lút gọi điện thoại: “Không ngờ đúng là chộp được!”
“Thiếu gia thật sự không đứng lên nổi! Xe lăn đập vào đùi mà thiếu gia vẫn không hề có cảm giác. Hơn nữa nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890171/chuong-1839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.