Trong phòng bệnh, chỉ có tiếng nước truyền dịch là rõ ràng.
Thủy An Lạc ngồi bên giường, đang gọt vỏ táo cho Tân Nhạc.
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?” Tân Nhạc đột nhiên nói.
“Bảy năm.” Thủy An Lạc vừa gọt táo, vừa mở miệng nói.
Tân Nhạc nở nụ cười, vuốt ve bụng mình, cho dù sinh mệnh bên trong đã không còn.
“Tôi từng nói xấu bà với người khác đấy.”
“Tôi biết.” Thủy An Lạc nói. Cô tỉ mỉ cắt quả táo thành miếng nhỏ, sau đó đưa cho Tân Nhạc, “Đều là quá khứ cả rồi.”
“Nhưng cũng bởi vì bà mà tôi bị báo ứng.” Tân Nhạc nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, “Người đàn ông tôi yêu, lại yêu bà, liệu đây có phải chính là ác giả ác báo, trời xanh không buông tha cho ai không?”
Thủy An Lạc nhìn nụ cười tái nhợt của cô ấy, trong lòng chua xót.
“Tôi cũng không thánh mẫu gì, năm đó tôi thật sự đã từng hận bà, cũng từng có lúc không chịu nổi mà mắng chửi các bà với Kiều Nhã Nguyễn. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ bà đâu có lỗi gì với tôi đâu, không phải sao?” Thủy An Lạc nói, ánh mắt nhìn Tân Nhạc của thêm vài phần nghiêm túc.
Tân Nhạc hơi sững lại một chút, cũng nhìn vào mắt Thủy An Lạc.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, bọn họ không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Thủy An Lạc đã cắt hết táo thành miếng nhỏ.
“Thủy An Lạc, chúng ta rốt cuộc cũng huề nhau, bà không hận tôi, tôi cũng không hận bà.” Tân Nhạc đột nhiên nói, sau đó rút từ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bay-hon-nhan-vo-truoc-om-con-chay/890139/chuong-1807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.